Thứ Bảy, 29 tháng 5, 2010

Con đường - Cửa sổ blog - Thế giới blog


Có hai con đường từ nhà tới bến xe. Con đường thứ nhất là đường quốc lộ luôn nhộn nhịp xe cộ đi lại, con đường thứ hai đi xuyên qua cánh đồng và làng mạc rất yên bình. Nó không biết, nhưng như thói quen, ngày nào cũng vậy nó đều đi cả hai con đường ấy. Và hôm nay nó thấy hay hay khi nhận ra vài điều tưởng chừng nhỏ nhặt. Vậy là nó viết.


Trịnh Liên


Nó muốn chia sẻ những điều thú vị ấy cho tất cả mọi người nhưng mà sao lại khó thế nhỉ? Thôi kệ, sẽ cứ bắt đầu nhé!


Khi nhận được lịch thực tập, nó bắt đầu vạch ra kế hoạch cho bản thân, nó vạch ra con đường cho cuộc đời nó. Nó biết để tới được cái đích cuối cùng thì chẳng có con đường nào bẳng phẳng cả, đặc biệt không tồn tại con đường ngắn nhất dẫn tới thành công cho kể lười biếng. Như vậy thì nó không thể là kẻ lười biếng được rồi!


Ngày mới của nó bắt đầu từ 5h30p, nhiệm vụ là phải đạp xe hơn 4km để đến bến xe bus. Vào buổi sáng, nó thích đi con đường quốc lộ hơn. Nó thích nhìn những dòng xe, dòng người tấp lập hối hả chuẩn bị cho ngày mới. Cảm giác thật nhộn nhịp và hừng hực khí thế để bắt tay vào làm việc. Nó hay ngó nghiêng, hay quan sát mọi thứ trên đường. Tất cả đều trở thành mới mẻ trong đôi mắt to tròn của cô bé mới lớn như nó.


Con đường - Tin180.com (Ảnh 1)


Những ngôi nhà cao tầng, những chiếc ôtô, xe máy bóng loáng, sang trọng vun vút trên đường, chẳng biết tự khi nào đã hiện hữu trong đầu nó như nhắc nhở điều gì? Con đường buổi sáng tới bến xe phải qua chiếc cầu vượt rất cao. Nhớ lại ngày xưa nó cùng chúng bạn đạp xe lên đây bao giờ cũng xuống dắt bộ, ấy thế mà từ ngày đi thực tập hai tháng rồi còn gì, nó chưa một lần dắt xe. Bởi bây giờ mỗi khi "vượt dốc" nó hay nói chuyện cùng ai đó: khi là các em học sinh, những cô hàng rong, lúc lại là các bác đi thu mua ve chai. Rất vui và thoải mái nó không thấy mệt nữa, hình như khi lớn lên chút xíu người ta mạnh mẽ hơn.


Sau một ngày làm việc căng thẳng và áp lực, nó sợ cái ồn ào náo nhiệt của thành phố này. Nó cũng thấy mệt mỏi khi phải chen lấn xô đẩy trên xe bus rồi. Nó thèm cảm giác bình yên. Nó nhớ nhà, nhớ bé Nhím, nhớ tới khói bếp và bữa cơm chiều đạm bạc. Như vô thức nó đi về con đường qua cánh đồng, qua làng ấy.


Buổi chiều cuối năm, trong cái rét tê tái của mùa đông và sau một ngày làm việc bị sếp giáo huấn, nó cảm thấy kiệt sức, mệt mỏi và muốn bỏ cuộc. Nó muốn quẳng luôn con ngựa sắt này đi, đang hỗn độn trong hàng mớ những suy nghĩ. Hình như có một người phụ nữ đang vấy nó ở phía trước. Sao giống mẹ quá, vẫn dáng cao dong dỏng, vẫn búi tóc đằng sau. Hay là mẹ? Nó đạp xe nhanh về phía trước, nó không mệt, nó không muốn quẳng con ngựa gỗ đi nữa. Ồ không phải.


- Con gái ơi cho bác đi nhờ với, bác đi bán hàng về muộn quá, không bắt được xe.


Cả một quãng đường, nó thấy vui, không còn rét, mệt nữa, nó thấy thật ấm qua vòng tay ôm của một bác hàng rong nhỡ đường. Chợt nhớ vòng tay mẹ ngày bé, vòng tay ấp ủ cho chị em nó say giấc qua những ngày đông...


Phải chăng những con đường tấp lập, những dòng xe vội vàng hối hả thì chắc nhở cho con người ta không được lười biếng nữa. Những làm sao thiếu được những con đường yên bình tĩnh lặng để giúp ta có những giây phúp nhìn lại bản thân, để biết mình không đi lạc đường.


Có một câu nói rất hay nó từng đọc ở đâu đó: "Hạnh phúc không phải là cái đích ta muốn tới, mà hạnh phúc chính là con đường ta đang đi". Nó nhận ra mình đang rất hạnh phúc, vì nó tin là mình đang đi đúng đường.


(theo ngoisao)


(Source: Tin180 - Con đường - Cửa sổ blog - Thế giới blog )



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét