Thứ Tư, 14 tháng 7, 2010

Tháng Bẩy nắng cháy, mưa ngâu - Cửa sổ blog - Thế giới blog - Tiêu điểm

Hôm nay, lòng như nắng. Nắng về thiêu đốt cỏ cây, trơ trụi, tàn úa và đỏ quạch. Nắng về nung những sa mạc cát như muốn cháy rụi gan bàn chân làm người ta càng muốn đi nhanh, càng muốn bước nhanh, người thì cứ lao về phía trước làm đôi bàn chân lầm lũi, gắng gượng bước theo sau.

Cafe một mình


Lòng như nắng. Nắng thì cũng chỉ làm thằng bé chuyên đi đưa ảnh ở biển đã đen càng thêm đen bóng, đã gầy càng thêm quắt queo và cái giọng đặc sệt cứ làm người ta nghĩ mãi, nhớ mãi về cái dải đất miền Trung nhỏ bé ấy.


Lòng như mưa. Hôm nay là mưa rào, ầm ĩ, ào đến rồi cũng ào đi vì mưa thì cũng đến lúc phải tạnh chứ mưa mãi sao được? Ừ thì thôi, dẫu có bì bõm, bẩn thỉu, nhếch nhác, bực tức thì cũng đành vì còn được bù lại cái mát trời. Dẫu sao cũng còn hơn cái cảm giác đi ngoài đường mà chẳng chừa ra cái gì, mặt thì cúi gằm, người thì đẫm mồ hôi. Hay những khi vừa mặc xong bộ quần áo, váy vóc ưng ý thì cũng nhận thấy sự bực mình vì mồ hôi dính nhẹp vào người, chẳng còn muốn đi đâu.


Tháng Bẩy nắng cháy, mưa ngâu - Tin180.com (Ảnh 1)


Lòng có khi lại như mưa phùn. Mưa phùn thì lạnh buốt, dầm dề, tê tái và dai dẳng. Thà cứ ào đến rồi ào đi còn hơn “mưa dầm thấm lâu”, còn hơn “sóng ngầm mới là sóng dữ dội”.


Thế mà thèm, thèm mùa đông. Thèm sì sụp thò mỗi cái đầu ra khỏi chăn, xem một bộ phim Trung Quốc có gió, có tuyết, có một giọng thuyết minh ấm áp, giống như “chị ấy sinh ra đã để đi lồng tiếng cho phim cổ trang Trung Quốc vậy”. Thèm được ngóng gió mùa về, xúng xính, áo quần, khăn, mũ...


Tháng 7, mưa ngâu, bão và gió. Tháng 7, nắng cháy lòng. Người ta xô nhau về với biển. Cát trắng, sóng vỗ về, san lấp những gợn cát dã tràng vừa xe. Dã tràng thì cứ xe cát mà sóng thì vẫn xô về bờ. Dù cho công dã tràng là công cốc thì dã tràng vẫn xe cát. Còn sóng, sóng có đi đâu về đâu thì sóng vẫn xô về bờ, chỉ có điều, không con sóng nào giống con sóng nào. Và dù là sóng nhỏ hay sóng to khi đã xô về bờ thì đều cùng tan vào biển lớn.


Chợt thấy nhớ những nơi mình từng đặt chân đến. Và chẳng quên những cảm giác trong mình, một bài hát, một con đường, một góc phố, một dáng người trong bao dáng người, một câu nói, một ánh mắt... Và dẫu nhớ để mà quên thì cũng quên để mà nhớ. Vì cuộc sống, chỉ là nhớ và quên hay chưa bao giờ quên?


(theo ngoisao)


(Source: Tin180 - Tháng Bẩy nắng cháy, mưa ngâu - Cửa sổ blog - Thế giới blog - Tiêu điểm )



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét