Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

Người lớn - Cửa sổ blog - Thế giới blog

Hạ đến. Hạ đi. Ta đến... rồi ta cũng sẽ đi.
Tự cười thầm. Cười mỉm. Cái cảm giác lâu rồi không viết nhật kí thật lạ lẫm, cứ như được gặp lại người bạn tri kỉ một thời đã xa cách lâu nay.


Việt Hà


Bạn thật khác, thật lạ, thật thú vị dù vẫn chỉ là một người mà thôi. Lúc trước, đêm nào cũng hì hụi cặm cụi bên quyển sổ bé tí, nắn nót từng dòng. Tất cả cảm xúc con con, những mẩu kỉ niệm bé tí đều được lưu giữ cẩn thận.


Hồi ấy ai biết mình viết nhật kí cũng kêu mình lập dị, sến, kì cục này nọ. Mình thì không thể lý giải nổi tại sao lại nhiều người có thể sống sót như vậy khi họ không viết? Cảm xúc, kí ức họ bỏ vào đâu nhỉ? Trong tim ư? Lỡ quên mất thì biết lục tìm ở đâu? Thế giới người lớn thật kì lạ. Rắc rối. Khó hiểu. Lạ lẫm. Xa vời.


Và giờ thì chính mình đang bước vào cái thế giới quái đản ấy. Thói quen viết nhật kí bị cuốn phăng đi không chút thương tiếc (Cái gì cuốn? Gió? Cuộc đời? Hay chính mình?)


Người lớn - Tin180.com (Ảnh 1)


Mỗi lần muốn viết, đặt bút xuống hoặc đặt tay lên bàn phím lại chần chừ, ngượng nghịu. Viết về cái gì đây? Cảm giác háo hức trân trọng từng mảnh ghép nhỏ của cuộc sống đã không còn vẹn nguyên như xưa nữa rồi... phũ phàng thật. Trẻ con, chỉ cần cho nó một cái kẹo là nó sáng bừng rực rỡ chói lóa cả lên, thế giới của nó bay bổng... vậy mà giờ cho mình cả thùng kẹo hay một món quà giá trị, hay đơn giản là một ngày nắng đẹp, gió thổi bình yên, chưa chắc mình đã hạnh phúc được như trẻ con.


Con người sao mà tham lam quá. Cần phải tìm lại bản năng ngày xưa thôi, cái niềm tin yêu cuộc sống vô điều kiện, và trân trọng từng giọt thời gian được trao tặng. Và cái ánh mắt trong, nụ cười trong, trái tim trong lành...


Mình ngày xưa như thế nào nhỉ? Có giống bây giờ không? Nếu khác, khác ở chỗ nào?


Cảm thấy như mình đang diễn xiếc vậy, tập đi trên cái dây mỏng manh bằng hai bàn chân to bè, dễ ngã, dễ đung đưa, dễ rớt... dễ mất thăng bằng. Cứ một lúc lại phải tự thúc đẩy mình để mà tiến lên. Cảm xúc thì thay đổi từng giây. Những lúc cơ thể mỏi rã rời, đầu óc mụ mị như kẻ mộng du lang thang vẩn vơ đâu đó trong cuộc sống. Đi qua đi lại chẳng biết đang đi đâu.


A, dạo này thích nghe nhạc không lời, thích hát, thích dạo phố một mình ngắm trời mây cho gió hôn vào tóc, hôn lên mặt... :) liệu có bị tự kỉ không nhỉ?


Bỗng dưng ngồi nghĩ lan man lung tung, nhớ ngày xưa ba thường nói tuổi thơ các con là sướng nhất, hãy yêu quý, trân trọng nó... sau này có muốn quay về cũng không được đâu. Lúc ấy chẳng hiểu gì hết. Tuổi thơ thì quái gì mà vui. Đi học suốt. Ăn cơm chậm, mồm nhồm nhoàm sợ trễ học bị mắng. Làm bể bát bị mắng. Đi đâu cũng phải xin phép này nọ...
Bây giờ mới hiểu.


Tuổi thơ là khi khóc được mẹ bồng, ôm, lau nước mắt, cho kẹo, dỗ.
Là khi mệt được mẹ ru ngủ.
Là khi ngã thì ba đỡ dậy, phủi bụi cho, lấy bông băng bó.
Là khi tủi thân thì anh chị nắm tay.
Là khi trung thu đến được ba dắt đi mua lồng đèn.
Khi ngủ ba hôn lên trán, ba làm thơ cho nghe. Khi đông về mẹ mua cho áo lạnh. Sáng co ro trong chăn đến 9h, bữa ăn mẹ đã để sẵn trên mâm.
Là khi sinh nhật có mấy đứa ngồi quanh thổi nến cùng, rồi hì hụi cùng bóc quà.
Là khi hè về được mẹ đưa đi tắm biền, được ôm phao. Là khi được mặc váy xòe đủ màu chi chít hoa cỏ.
Là khi đến trường được ngồi sau xe mẹ, tan trường thấy mẹ từ phía xa sau một đám áo trắng tíu tít nhí nhố...
Là được xếp thuyền giấy thả trên sân trường sau cơn mưa.
Là được bứt trộm mấy cành phượng đỏ mỗi khi hè về.
Là khi nhăn nhó mặt mày vì tiếng ve kêu không ngủ được....
Là.... tất cả.... những gì đẹp nhất....
Ôi. Kể sao cho hết.


Thời gian trôi.


Ta đã 18.
Ngã phải tự đứng dậy.
Đau phải tự chữa lành vết thương.
Khóc phải tự lau khô nước mắt.
Thích cũng phải cố nhịn mà dành dụm tiền.
Tối không ngủ được phải tự mà ru chính lòng mình bình yên.
Lạnh thì tự mình sưởi ấm bằng li cà phê nhỏ...
Sợ hãi nhưng phải tự bước đi trên đôi chân của mình.
...


Viết cho một chiều cuối tháng 8.
Nắng lên.
Gió.
Và tôi của ngày hôm nay.


(theo ngoisao)


(Source: Tin180 - Người lớn - Cửa sổ blog - Thế giới blog )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét