Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

Nên duyên 'nhờ' thầy bói - Cửa sổ blog - Thế giới blog

Không để nó suy nghĩ thêm, anh cầm tay nó lên: “Đã hết sáu tháng rồi, mình chia tay nhau nhé, anh muốn nói điều này sớm hơn nhưng anh không muốn phá vỡ quy luật tình yêu của em, mình vẫn làm bạn chứ?”...


img5


Chiều Sài Gòn thật buồn và nhạt nhẽo làm sao, nó muốn bước ra đường với đám bạn học thời phổ thông nhưng đứa nào cũng bận rộn.


Ngày xưa xem bói, bà thầy bói bảo rằng số nó phải trải qua ba cuộc tình thì mới yên ổn chuyện gia đình. Nó không tin vào lời nói đó và nghĩ rằng mình sẽ là mẫu người yêu lý tưởng mà ai cũng muốn, mình sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, làm gì có chuyện đến người thứ ba. Và lúc đó nó cũng quên bén việc phải hỏi thêm là đến người thứ ba mới có kết quả tốt hay phải sau ba người, đến người thứ tư mới không dang dở nữa. Giờ nghĩ lại, nó thấy sao lúc đó mình ngốc thế, nếu lúc đó hỏi ngay thì giờ có phải đỡ khổ hơn không.


7h mình gặp nhau nhé - nó nhấn vội nút send chỉ vẻn vẹn có bấy nhiêu từ bởi vì nó chúa ghét nhắn tin.


Đúng hẹn, anh đến đón nó ở cổng nhưng lần này anh không hỏi xem hôm nay nó muốn đi đâu. Xe lăn bánh dạo vòng quanh những con đường kỷ niệm rồi dừng chân trước một quán café quen thuộc. Như một thói quen, nó đưa cái nón cho anh và bước vào trong mà không nói lời nào. Anh đến bên nó, ngồi xuống và mỉm cười:


- Hôm nay có chuyện gì mà sau em lặng lẽ thế, khác hẳn mọi khi.


Nó không nói lời nào, nhìn anh chăm chú nhưng chẳng được lâu vì phải ngoảnh mặt đi để tránh cái nhìn của anh.


- Em có chuyện này muốn nói.


- Em nói đi, anh lúc nào cũng lắng nghe mà - giọng anh đầy giễu cợt.


Không để anh nói thêm lời nào, nó nói như chưa bao giờ được nói:


- Em nghĩ rất kỹ rồi, chúng ta cứ như vậy thì cũng không phải là tốt, quen nhau cũng không được, mà chia tay cũng chẳng đành, chúng ta đang lãng phí thời gian của cả hai, anh không thấy vậy sao?


Không để anh nói lời nào, nó vội tiếp:


- Em có ý này hay lắm, không biết anh nghĩ sao. Bây giờ chúng ta sẽ quen nhau, em không né tránh tình yêu của anh nữa, sáu tháng sau chúng mình chia tay, kết thúc ba mối tình giống như lời thầy bói đã phán, sau đó em sẽ lấy chồng - bất cứ người nào yêu thương em và được gia đình cho phép, chúng ta vẫn là bạn, như vậy sẽ tốt hơn.


Nhìn nét mặc ngạc nhiên của anh, nó vừa nói vừa cười:


- Anh không phải lo cho mình đâu, em cũng đã nghĩ đến rồi, sau sáu tháng quen nhau, chắc chắn sẽ chia tay, chuyện tình của em thường như vậy đó, trước đây vẫn vậy và bây giờ chắc cũng như thế - giọng nó chắc nịch, nụ cười bỗng mất hẳn.


Nó bắt đầu kể về các mối tình trước đây của nó, điều mà anh hay hỏi nhưng nó bảo không muốn nói, giờ đây nó bỗng nhiên nói một mạch mà chẳng để ý xem anh đang nghĩ gì...


Người đầu tiên nó quen là một anh chàng luật sư sắp ra trường, hơn nó 4 tuổi, chuyện tình kéo dài chẳng được bao lâu, sau sáu tháng nó nói lời chia tay vì thấy rằng tình cảm anh dành cho nó chẳng trong sáng chút nào, mặc dù là người chủ động nhưng sao nó vẫn đau khổ thế, đến giờ nó vẫn không biết. Nó vùi đầu vào sách vở để quên anh. Chuyện tình chỉ có ngần ấy thời gian nhưng nó phải mất hơn hai năm mới quên được anh.


Mối tình thứ hai của nó cũng đen đủi như mối tình thứ nhất vậy, sau sáu tháng nó vẫn là người nói lời chia tay. Mặc dù nó rất yêu anh và anh cũng đã bao lần xin lỗi nó, bảo nó hãy cho anh cơ hội. Nhưng nó đã quyết định, nó không thể nào chấp nhận bản tính trăng hoa của anh, dù anh rất yêu nó nhưng nó không phải là người duy nhất trong lòng anh, nó biết rõ điều đó vì nó đã gặp cô gái kia, nó cám ơn cô ấy vì đã giúp nó nhận ra mọi thứ.


Kể từ đó nó cảm thấy chán nản mọi thứ, nó không muốn quen ai hết. Nó không hiểu tại sao mọi thứ đến với nó đều không bao giờ suôn sẻ. Bạn bè nó không biết nó đang làm gì, ở đâu vì ngày nào nó cũng bước ra khỏi nhà lúc sáng sớm và tối mịt mới về, họ lo lắng cho nó. Nó bảo nó không sao, nó biết tự lo cho mình, nó lao đầu vào công việc, lao đầu vào sách vở, nó thường xuyên đến nhà sách, tham gia các lớp học ngoại khóa. Bạn bè của nó hay đùa rằng: “Nếu mày thất tình vài lần nữa thì ở đây chẳng còn chỗ để treo bằng cấp và giấy chứng nhận các khóa học của mày đâu”. Nó cười khì: “Mày yên tâm, tao sẽ chẳng treo thêm bằng nào nữa đâu”. Nó nói như đinh đóng cột vì nó biết cánh cửa trái tim của nó đã khóa chặt rồi.


Bài hát “Niệm khúc cuối” vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Nó ngước mắt lên và thấy anh đang nhìn chằm chằm vào nó.


- Đó là lý do tại sao bấy lâu nay em không chấp nhận tình cảm của anh phải không? Em sợ phải treo thêm giấy chứng nhận nữa chứ gì?- anh cười châm chọc.


- Em nói nghiêm túc đấy, không đùa nữa, anh nghĩ sao về ý kiến lúc nãy?


- Quen nhau hả, chia tay sau sáu tháng hả, còn đáp án nào nữa không? -anh hỏi giống như đang chơi trò chơi của trẻ con mà nó là cô giáo còn anh là đứa trẻ.


- Còn, còn một đáp án nữa.


Mặt anh hớn hở hẳn lên:


- Em nói đi, biết đâu anh chọn đáp án này, miễn không phải chia tay là được rồi.


- Bây giờ mình làm bạn của nhau nha anh, sẽ không có chia tay nữa, như vậy sẽ tốt hơn.


Không gian trở nên im ắng hơn bao giờ hết, các bản nhạc nền cũng tắt hẳn như nhường chỗ cho dòng suy nghĩ đang vội vã.


- Vậy sau sáu tháng, tình cảm anh dành cho em vẫn như ngày nào thì em cũng vẫn nói lời chia tay sao?


- Không, sẽ không có chuyện đó đâu, em biết mà. Nếu không thì sẽ có một lý do nào đó để tan vỡ đúng như lời thầy bói: số phận đã định, con không vượt qua được đâu.


- Nếu như anh nói chia tay trước thì sao, em có trách anh không? - Câu hỏi của anh làm nó bất ngờ.


- Càng tốt chứ sao, em sẽ không thấy mình là người có lỗi, em sẽ lấy chồng, còn anh cũng sẽ có người yêu mới, chúng ta vẫn làm bạn nhé - nó cười nhưng trong lòng thấy nhói đau ở đâu đó.


Anh biết nó rất tin những lời của bà thầy bói nhưng đây không phải là lý do chính. Nó không muốn quen nhau vì khoảng cách giữa anh và nó quá lớn, gia đình nó lại không chấp nhận anh.


- Anh sẽ chọn cách mình quen nhau và anh sẽ không để em phải treo thêm tấm bằng nào nữa đâu.


Nó sững sờ nhìn anh mà không nói được lời nào, mặc kệ, thà vậy còn hơn bây giờ, chẳng đâu ra đâu, mình sẽ làm những điều anh ấy không vui, làm cho anh ấy không yêu mình nữa, làm cho gia đình anh ghét mình - một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó.


- Mình về thôi - câu nói của anh làm đứt quãng suy nghĩ của nó.


Anh kéo hai tay nó choàng qua eo để ôm chặt lấy anh, một tay anh giữ lại tay nó như sợ nó sẽ rụt tay ra. Nó ngã đầu vào vai anh như để cảm nhận từng hơi ấm và thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ.


----


0h, chuông điện thoại reo, nó bực mình vì mới vừa chợp mắt, “you have a message”. Ai nhắn tin giờ này không biết, hết giờ rồi sao? - nó lẩm bẩm.


- Tối nay mình gặp nhau nhé? 7h.


Vẫn thói quen cũ, nó tắt máy cái rụp, không buồn trả tin và ngủ tiếp. Chuyện gì thế không biết, sao lại không ngủ được, nó chợt bừng tỉnh vì sực nhớ ra hôm nay là đúng sáu tháng ngày nó và anh quen nhau. Chết rồi, nó phải làm sao đây, nó sẽ lấy lý do gì để nói chia tay, anh đã thuyết phục được gia đình nó, anh vẫn luôn đối xử tốt với nó mà, nhưng còn lời bà thấy bói, nó sợ là người có lỗi lắm. Bao nhiêu suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong đầu làm nó không tài nào ngủ được và rồi… nó thiếp đi lúc nào không hay.


Chuông đồng hồ reo lên, nó thức dậy với cơ thể mệt nhoài và bắt đầu ngày mới với một tâm trạng thật khó tả, vui buồn lẫn lộn, nói đúng hơn là nó đang lo lắng cho cuộc hẹn vào buổi tối.


Anh đến sớm hơn mọi khi nhưng hôm nay nó đã chuẩn bị từ trước nên không bắt anh phải chờ lâu. Đi thôi - nó vờ như không biết chuyện gì, choàng tay ôm anh thật chặt vì nó biết đây lần cuối cùng nó được ôm lấy anh.


- Em có biết hôm nay là ngày gì không?


- Ngày gì? Có gì đặc biệt sao? - nó trả lời tỉnh bơ, vội cúi mặt xuống để tránh cái nhìn của anh. Nó biết nó không giấu được anh, đã hết sáu tháng rồi, nó chưa biết sẽ phải nói gì với anh, anh vẫn luôn tốt với nó.


Không để nó suy nghĩ thêm, anh cầm tay nó lên: “Đã hết sáu tháng rồi, mình chia tay nhau nhé, anh muốn nói điều này sớm hơn nhưng anh không muốn phá vỡ quy luật tình yêu của em, mình vẫn làm bạn chứ?”.


Nó ngước lên nhìn anh, cổ họng nghẹn đắng không nói được lời nào, lần này người nói không phải là nó. Nó cố lấy lại bình tĩnh và cười một cách gượng gạo: “Vậy thì tốt quá, em không phải khó xử nữa”.


Bài hát quen thuộc vẫn du dương “dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời…”. Sao hôm nay nó thấy bài hát này tẻ nhạt quá. Nó cứ ngước mắt lên và nhìn bâng quơ.


- Anh sẽ lấy vợ, cô ấy có cá tính hơi giống em, tụi anh quen nhau đã lâu, ngày mai anh sẽ nói lời cầu hôn với cô ấy, anh xin lỗi - anh nói với vẻ mặt đầy tội lỗi.


- Sao lại xin lỗi, anh có lỗi gì đâu, ngày này trước sau gì cũng sẽ đến, em biết mà, nó cố gắng để không nói “con trai là thế đấy”. Ừh, mình vẫn là bạn.


Đường về nhà hôm nay bỗng xa hun hút và lạnh hẳn. Nó bước vội vào nhà, không quên lời chúc anh hạnh phúc. Anh với theo “Ngày cưới anh sẽ mời em”. Em sẽ đi - nó nói và bước vào nhà một cách vội vã cố nén hai hàng lệ đang hối hả tuôn trào, mặn đắng. 11h, cái giờ mà đáng lý ra nó và anh đang thao thao bất cứ chuyện gì, hôm nay bỗng lặng lẽ, nó trằn trọc không hiểu tại sao, nước mắt cứ tuôn rơi.


-----


Nó xin nghỉ phép vài ngày để nghỉ ngơi và sắp xếp mọi thứ đang rối tung trong đầu. Chuông điện thoại reo vang, một tin nhắn của ai đó lạ hoắc mời nó đi uống nước. Nhầm số rồi - nó trả lời cộc lốc. Vẫn số điện thoại lúc nãy nhắn đến năn nỉ nó cho một cái hẹn, hình như là biết rõ nó hay sao ấy - nó ngẫm nghĩ, chán quá, thôi cứ đi, thư giãn một chút cũng chẳng sao.


Nó đến nơi đúng như đã hẹn, đang ngơ ngác nhìn xung quanh xem có ai giống như trong mô tả không thì một anh phục vụ bước đến hỏi: “Xin lỗi, chị có phải là ... không? Mời chị theo tôi”. Nó đi theo anh phục vụ đến một góc bàn bị khuất sau mấy chậu hoa treo lủng lẳng, thơm ngát. Một ngọn nến lung linh trong cái ly thủy tinh đặt trên bàn. Không gian lãng mạn quá, nhưng sao nó thấy thật lãng xẹt, cái gã này muốn bày trò gì đây. Bài hát “Niệm lúc cuối” vang lên. Nó đang thả hồn theo lời bài hát thì cái gã đang làm nó bực mình bỗng xuất hiện với bó hoa trên tay.


- Ơ, sao anh lại ở đây - nó tròn mắt.


Anh dúi nó ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, đặt bó hoa vào bàn tay nó và nói: “anh đã đợi đến ngày này từ 6 tháng trước, em còn nhớ đã nói gì không”.


Nó ngẩn người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lật vội từng trang suy nghĩ.


- Em nói sẽ lấy bất cứ người nào yêu thương em và được gia đình cho phép - anh nói khẽ bên tai nó.


- Nhưng… nhưng… chẳng phải anh đã bảo sẽ lấy vợ sao?


- Ừh, thì đúng rồi. Anh bật chiếc hộp ra và thỏ thẻ bên tai nó…


Nó vỡ òa trong tiếng khóc vì biết rằng anh vẫn luôn yêu thương nó.


M. P.
(theo vnexpress)


(Source: Tin180 - Nên duyên 'nhờ' thầy bói - Cửa sổ blog - Thế giới blog )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét