Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

Khủng hoảng tuổi 20 - Cửa sổ blog - Thế giới blog

Lại sắp hết một buổi chiều mà đáng lẽ ra tôi nên ngồi trong một văn phòng nào đó. Vậy mà tôi vẫn ở đây, dạo chơi Facebook, ngán ngẩm nhìn những thông báo tuyển dụng, đọc những cái tin lá cải vẩn vơ và thầm nguyền rủa bản thân sao thật vô dụng.

Tôi, đã tốt nghiệp được 3 tháng, 3 tháng tròn trĩnh. Và giờ, tôi, đang ở tình trạng "tái thất nghiệp". Tôi từng tự tin, phải gọi là khí thế bước vào đời. Vậy mà bị đời quật cho mấy cú, ngã đau điếng, loạng choạng, tự an ủi mình, phủi đít đứng lên. Nhưng đau lắm chứ. Giờ, cũng lại ngã, nhưng tệ hơn là có lúc tôi không muốn đứng dậy nữa, thật tệ. Phải, tôi đang rơi vào trạng thái khủng hoảng, khủng hoảng tuổi 20, như Gào từng gọi tên trong một cuốn sách của bạn ấy.


Tôi đọc Nhật ký son môi của Gào một cách hờ hững, nhưng lại cảm thấy thấm thía nhiều điều. Gào giấu nỗi buồn trong thỏi son môi, còn tôi, không có son môi, chỉ biết giấu nỗi buồn trong những nụ cười. Hàng ngày, cười, nói, lắng nghe bạn bè kể về cuộc sống văn phòng rộn ràng của họ, nghe họ than vãn những mệt mỏi, rồi bất đồng chốn công sở, tôi tỏ vẻ cảm thông. Nhưng thực chất, đằng sau ấy là một sự ghen tị, một sự thèm khát được bận rộn, được mệt mỏi, được than vãn như họ. Tôi cũng từng có gần 2 tháng trải qua cảm giác ấy, nhưng tôi chấp nhận từ bỏ, không một chút luyến tiếc. Ừ thì cái gì cũng có lý do. Giờ thì, tôi chỉ thèm cái cảm giác bận rộn xì trét ấy, chứ không phải là thèm muốn được quay lại cái chốn ấy, không hề.


Khủng hoảng tuổi 20 - Tin180.com (Ảnh 1)


Hiện giờ, tôi thật sự không có gì cả và cũng chẳng muốn làm gì cả. Các cuộc gặp gỡ cũng bị thu hẹp lại. Vì sao ư? Đơn giản lắm, đi đâu cũng chỉ nghe có một câu, mày, em, chị, con... đi làm ở đâu rồi. Ở nhà có cái nhục của ở nhà, ở nhà có cái chán của ở nhà, mặc dù ở nhà cũng có cái thú của ở nhà, nhưng ít ỏi lắm. Bởi vậy, lại càng co cụm.


22 tuổi, trong khi bà con cuối tháng cầm trong tay bao nhiêu là tiền, thì mình vẫn chưa thể tự chủ được về kinh tế. Trong mọi cái, làm chủ về kinh tế vẫn là làm chủ tất cả, bởi thế, một kẻ ở cái tuổi không được ăn bám vẫn cứ ăn bám này, đôi khi thấy tủi thân lắm lắm. Đôi lúc thèm chửi đổng thật to, mà chửi ai bây giờ, chửi mấy cái công ty không tuyển mình ư, vô duyên, chửi hoàn cảnh ư, hay chửi ông trời, chửi chỉ tổ mỏi miệng, ai thèm nghe chứ.


Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, mỗi sáng vẫn cứ phải mở mắt chào bình minh, ngắm người người nhà nhà chạy tất tả đến chỗ làm. Tôi vẫn cứ nằm ở nhà, sáng sáng ráng tận hưởng cái thú ngủ nướng mà an ủi mình rằng, mai mốt đi làm sẽ không có cảnh này đâu. Ở nhà, tự nấu cho mình những món ngon, rồi cũng tự nói với mình rằng, cơm văn phòng làm gì được như thế này chứ. Không đi làm, lâu lâu lựa lúc khuyến mãi, chạy ra rạp coi bộ phim, cười một mình rồi khóc một mình.


Ở nhà, ừ thì ở nhà. Vẫn cứ miệt mài tìm việc, vẫn cứ vác hồ sơ chạy khắp nơi, vẫn cứ lâu lâu bị khủng hoảng tới cực độ, rồi vẫn cứ mỉm cười mà tiếp tục cố gắng.


Không cố gắng thì chết à.


Lê Thụy Ngọc Trúc
(theo ngoisao)


(Source: Tin180 - Khủng hoảng tuổi 20 - Cửa sổ blog - Thế giới blog )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét