Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

Mất nhau vì tình yêu không lời - Cửa sổ blog - Thế giới blog

Đôi lúc cô tình cờ bắt gặp những cái nhìn đặc biệt của anh, cô mơ hồ nhận ra có điều gì đó xen lẫn giữa tình bạn của cả hai. Cô đã hy vọng anh sẽ nói ra điều mà cô đang cảm nhận, thế nhưng anh vẫn cứ là anh của ba năm qua, vẫn cứ lắng nghe và im lặng.


img3


…Gọi anh là Nhìn bởi đơn giản anh chỉ nhìn chứ không nói


Gọi cô là Nói bởi đơn giản cô chỉ nói chứ không nhìn…


Tiết trời vào độ sang thu khiến cho lòng người dịu lại sau những bon chen trong cuộc sống. Nhìn ngồi một mình và miên man trong dòng suy nghĩ về những chuyện đã qua. Cách đây ba mùa thu, Nhìn gặp Nói. Nói lúc nào cũng nói, cũng cười, và anh yêu cô tự khi nào mà bản thân anh cũng chẳng rõ. Ở bên Nói anh luôn cảm thấy vui vẻ và bình yên. Nói không đẹp, không giỏi, không dịu dàng, có lẽ điều đặc biệt duy nhất ở Nói là cái miệng của cô luôn hoạt động không ngơi nghỉ. Nhìn yêu Nói là thế nhưng anh chỉ im lặng đi bên cuộc đời cô, an ủi cô những lúc cô buồn, nghe cô luyên thuyên về đủ mọi điều trên đời.


Đã rất nhiều lần anh muốn nói với cô về tình cảm của mình, thế nhưng anh không có đủ can đảm để làm điều đó. Anh sợ anh sẽ làm tan vỡ mọi điều giữa anh và cô cũng như ngày trước anh đã từng thất bại. Điều đó làm anh cảm thấy đau, thấy sợ và anh không có đủ can đảm để phá vỡ những điều anh đang trân trọng.


Suốt ba mùa thu qua, Nói vẫn luôn luyên thuyên bất tận bên cạnh Nhìn. Đôi lúc cô tình cờ bắt gặp những cái nhìn đặc biệt của anh, cô mơ hồ nhận ra có điều gì đó xen lẫn giữa tình bạn của cả hai. Nói đã hy vọng Nhìn sẽ nói ra điều mà cô đang cảm nhận, thế nhưng Nhìn vẫn cứ là anh của ba năm qua, vẫn cứ lắng nghe và im lặng.


Nói lý giải tất cả điều đó bằng hai từ “ngộ nhận”, có lẽ cô đã hình tượng hóa cuộc đời này ngọt ngào giống những bộ phim Hàn Quốc mà cô đã từng xem vậy.


Sao dạo này có nhiều người theo Nói quá, Nhìn thấy ghen, thấy sợ sẽ mất cô, vậy mà anh cũng chẳng đủ can đảm để nói thật lòng mình. Anh sợ Nói chỉ đơn thuần xem anh là bạn. Dạo này Nói ít gặp Nhìn, anh nhận ra cô cũng chẳng còn ngồi luyên thuyên bên anh hàng giờ như trước đây nữa. Nhìn có gọi điện hỏi thì Nói cũng chỉ đáp: “Em đơn giản là đang chờ đợi”. Chẳng lẽ Nói đang yêu đơn phương một người nào đó? – lòng anh chợt buồn se sắt.


Những ngày này Nói lặng lẽ hơn, ít nói hơn. Chẳng lẽ Nhìn không ghen, không sợ mất cô khi nhìn thấy những người khác đang theo đuổi cô. Chẳng lẽ mình đã ngộ nhận thật? Nói ít gặp Nhìn hơn. Cô dặn lòng mình phải sống như những ngày trước đây, vẫn là một người bạn vô tư của Nhìn. Thế nhưng Nói không làm được, lý trí không ngăn được con tim cô lỗi nhịp mỗi khi cô ở bên anh. Và Nói quyết định xa anh để trái tim học cách từ bỏ.


Sáng nay Nói chủ động liên lạc với Nhìn, cô nói rằng sau khi tốt nghiệp cô quyết định ra Hà Nội làm việc. Nhìn bất ngờ, Nhìn buồn, nhưng anh không hỏi lý do và cũng không giữ cô ở lại. Có lẽ điều này sẽ giúp Nói quên đi tình cảm của cô với chàng trai mà cô chưa bao giờ chịu kể với anh. Đã không ít lần Nhìn ghen tỵ với anh ta, không ít lần Nhìn hy vọng là mình, chứ không phải anh ta đang hiện hữu trong trái tim của Nói. Vậy là Nói sẽ đi, Nói đi mà không hề biết rằng cô đã bỏ lại sau lưng một người cùng một tình yêu vẫn luôn dành cho cô.


Tháng tám - mùa thu, máy bay cất cánh đưa Nói rời xa Sài Gòn, cô đi để quên Nhìn, để sống một cuộc sống khác. Trước đây có lần khi cùng đi dạo trong sân trường, anh đã hỏi cô có yêu hương hoa sữa không? Và cô đã nói: “Nếu như không được sinh ra ở đây, thì em hy vọng mình được sinh ra ở Hà Nội, em muốn đi trên con đường Nguyễn Du, muốn được cảm nhận hương hoa sữa như một người Hà Nội thực thụ anh ạ”. Anh đã cười và nói cô thật mơ mộng. Bây giờ cô đang trên đường ra Hà Nội, rồi đây cô sẽ được đi trên con đường Nguyễn Du, sẽ được cảm nhận hương hoa sữa tại chính nơi mà cô hằng muốn đến. Vậy mà sao cô thấy lòng mình hoang hoải và trống trải đến thế.


Vậy là Nói đã đi được hai tháng, chắc lúc này cô đang tất bật với công việc, hay là đang lang thang trên đường Nguyễn Du, hay là cùng bạn đồng nghiệp ăn kem Tràng Tiền? Không biết bao nhiêu câu hỏi mà Nhìn đã đặt ra, và rồi anh cũng tự huyễn hoặc bản thân với những câu trả lời của chính mình.


Một năm, hai năm, ba năm…


Cuối cùng Nói cũng đã quay về Sài Gòn náo nhiệt của cô ngày nào. Chiều nay Nhìn sẽ ra sân bay đón cô, cảm giác sắp gặp lại anh làm cô thấy lòng mình nôn nao đến ngạt thở.


Ngồi trong quán café quen thuộc mà ngày xưa cả hai vẫn hay đến, Nhìn nghe cô nói về rất nhiều đổi thay trong cuộc sống của cô những năm qua. Nhưng lần này anh không chỉ lắng nghe, anh đã quyết định hỏi cô cái câu hỏi anh mà trong suốt ba năm qua vẫn luôn tồn tại trong anh.


- Tại sao ngày đó em lại thay đổi một cách khó hiểu như vậy, tại sao em lại quyết định ra đi mà không đưa ra dù chỉ một lý do?


- Có lẽ anh không biết, em đã mong đợi nhiều hơn một tình bạn giữa chúng ta. Em từng hy vọng và em lại thất vọng. Em sợ mình không thể từ bỏ nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh anh. Và rồi em chọn việc ra đi như một giải pháp để quên anh.


Nói yêu anh? Vậy mà anh đã không đủ can đảm để nói ra với cô, vậy mà anh đã bỏ lỡ hạnh phúc của chính mình.


- Nghĩ lại lúc đó em thật trẻ con anh à, có lẽ bây giờ anh cũng đã có bạn gái rồi phải không? Em cũng đã tìm ra được một nửa của mình rồi.


- Ừ, em hạnh phúc với tình yêu của mình chứ?


- Em hạnh phúc. Còn anh?


- Anh… có lẽ cũng hạnh phúc.


- Có lẽ? Anh nói nghe mơ hồ quá.


Từ hôm gặp lại Nói đến nay, không khi nào là Nhìn không nghĩ về cô. Nhìn cảm thấy có lỗi với bạn gái của mình. Anh cứ nghĩ anh đã quên Nói, thế nhưng đến bây giờ anh mới nhận ra rằng anh còn yêu cô. Bỏ mặc cảm giác tội lỗi, Nhìn hít một hơi thật sâu và nhấn nút send một tin nhắn “Có lẽ em không biết, nhưng anh cũng yêu em”.


Bao nhiêu cảm giác phức tạp xen lẫn trong lòng Nói. Cô đã mong chờ câu nói này từ anh biết bao, thế nhưng sao anh lại nói ra trễ đến ba năm. Sao Nhìn lại làm cho cô hoang mang nhiều đến thế? Nói nghĩ ngợi nhiều lắm. Và rồi cô quyết định gặp Nhìn.


- Anh không hỏi tại sao hôm nay em hẹn gặp anh sao?


- Anh nghĩ là không cần, bởi chính em là người hiểu rõ hơn ai hết vì sao anh không hỏi.


- Vậy thì em hỏi thêm một câu nữa, anh hy vọng là em sẽ trả lời như thế nào về những gì anh đã nói với em?


- Em biết mà phải không?


- Vâng, em biết. Em biết anh đang mong chờ điều gì. Nếu nói rằng em không mong đợi điều anh đang mong đợi thì chỉ là nói dối. Em đã rất hoang mang khi đọc tin nhắn của anh, và anh biết không, em đã lo sợ rằng em sẽ hối hận với hiện tại mà mình đã lựa chọn. Nhưng cuối cùng em cũng nhận ra rằng số phận chỉ đặt hai từ “tình bạn” tồn tại giữa chúng ta, chứ không phải là “tình yêu” anh à. Duyên phận của anh là với chị ấy chứ không phải với em.


- Em nghĩ vậy thật sao?


- Nếu như anh là cây thì chị ấy là lá, trời sinh cây ắt hẳn cũng sinh lá. Và em cũng vậy, em là gió đương cũng không thể thiếu anh ấy là mây. Cho dù gió có yêu cây đi chăng nữa thì gió cũng không thể ở bên cạnh cây. Chỉ có lá mới có thể ở bên cạnh cây, cũng như mây mới có thể ở bên cạnh gió.


Tháng tám – mùa thu. Nói mỉm cười, một nụ cười nhẹ như gió.


Tram Anh
(theo vnexpress)


(Source: Tin180 - Mất nhau vì tình yêu không lời - Cửa sổ blog - Thế giới blog )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét