Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Lá thư gửi những ngày đầu thu yêu thương! - Cửa sổ blog - Thế giới blog

Hôm nay như mọi ngày em lại qua con đường hoa sữa. Ngào ngạt và tinh khiết. Trắng lắm và đẹp lắm! Cả một khoảng không toàn một màu trắng ngà, cả một không gian đượm mùi hương... Em thấy mắt mình hun hút, và thấy lòng chênh vênh.


Lá thư gửi những ngày đầu thu yêu thương! - Tin180.com (Ảnh 2)

Lại là nỗi nhớ...

Em đã không thắng nổi mình khi vẫn gửi message cho anh! Vẫn vậy! Bởi em không chỉ sống bằng trái tim rất đỏ mà bốn bên em còn đặc đầy kỷ niệm. Kỷ niệm ngọt ngào nhưng cũng rất chông chênh. Như những làn gió mùa này: lành lạnh và hoang dại, như hương hoa sữa mùa này - nồng nàn và mê đắm...

Sài Gòn sẽ không thể có nhiều hoa sữa như nơi em đang đứng. Đó là đặc trưng thu miền Bắc. Và anh, anh cũng không bị kỷ niệm gọi hồn về day dứt như em. Có biết không, trước kia em chưa bao giờ quan tâm tới hoa sữa? Bởi tại em không thích mùa thu, bởi tại em tránh xa những gì có thể gợi lòng mình buồn. Tại bởi vì anh yêu loài hoa ấy nên em mới tập yêu nó. Còn anh, vì sao? Hay cũng tại bởi quá khứ có ai đó đã từng rất yêu loài hoa ấy?...

Có thể...

Em thấy lòng mình bắt đầu rỗng rão. Yêu thương vay mượn em đem trả hết rồi. Bây giờ chỉ giữ lại những gì thực sự của em thôi. Những gì chưa tới và đã qua em trả lại hết cho mùa thu cũ! Có còn là chút nuối tiếc để lại cho ngày mai thôi!

Em thấy lòng mình hờn dỗi. Nhưng em không có lý do để hờn dỗi. Em đành im lặng.


Sớm mai thức dậy, thu sắp tàn, đông sẽ tới. Em biết là anh vẫn sẽ nhắc em "Mặc áo ấm khi đi làm, phải cẩn thận gió lạnh". Nhưng mà biết không thương yêu: gió trời không lạnh như những xa xôi em đang phải găm lại trong tim mình?

Sớm mai này không biết lòng em có còn chờ đợi nhiều như hiện tại hay không? Sớm mai này có thể trái tim rất đáng thương của em không biết khao khát nữa. Và anh, biết đâu rồi lại không còn ý nghĩa thì sao?


Lá thư gửi những ngày đầu thu yêu thương! - Tin180.com (Ảnh 1)
Ảnh minh họa: Anh Vũ


Em không biết ngày mai…

Anh cũng không biết ngày mai…

Nhưng ngày hôm nay thương yêu vừa mong manh, vừa xa xôi, vừa cồn cào như thế.

Em biết phải làm sao đây?

Anh!

Thôi thì cứ mặc ... Một tấm lòng đành để gió cuốn đi...
Em đã sống bằng trái tim đam mê của tuổi trẻ. Và vẫn còn lòng kiêu hãnh cho riêng mình ...

Có thể đó là thứ duy nhất còn lại trong em khi buộc phải buông rơi.

Mùa thu này, em vẫn khoác cho mình chiếc khăn màu đỏ ấy bước đi trong gió. Những bước đi chông chênh với chiếc khăn màu đỏ. Màu của niềm tin, của hi vọng và của đam mê.


Gửi từ: Một người có trái tim rất đỏ
(theo vietnamnet)


(Source: Tin180 - Lá thư gửi những ngày đầu thu yêu thương! - Cửa sổ blog - Thế giới blog )



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét